BẮC HẢI VÂN XUÂN 1975
KÝ SỰ
Tác giả: XUÂN THIỀU
NHÀ XUẤT BẢN QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN – 1977.
Số hóa: baogt – khucquanhanh.vn
I. Kể chuyện từ khu nhà thuộc về người chiến thắng
Kể lại những điều hiểu biết về chiế dịch Tổng tấn công và nổi dậy mùa Xuân 1975 ở Trị Thiên – Huế cho một nhà báo nghe, tôi chợt nhớ cách vài hôm trước đây, có một tin vắn đăng trên báo Nhân Dân. Tin về tên bại tướng Lâm Quang Thi đã xin được chân bồi bàn ở một tiệm rượu bên Mỹ. Tôi khoe cái tin này với các bạn bè trong phòng tác chiến chúng tôi. Lạ thay, không ai bình luận gì cả. Có anh đọc xong đoạn tin, tủm tỉm cười. Có anh ghé mắt nhìn qua một tý rồi dửng dưng làm việc mình. Có anh phũ phàng gạt tờ báo ra, chặc lưỡi coi chuyện Lâm Quang Thi làm bồi bàn là tất nhiên, tin này có gì mà quan tâm. Riêng tôi, tôi lại thấy thú vị. Thoạt tiên tôi bỗng buồn cười cho một kiếp người. Sau đó, tôi để trí tưởng tượng của mình bay đến một thành phố xa lạ, ồn ào với những ngôi nhà cao tầng, những dòng người và xe nườm nượp hối hả. Trong một khách sạn trang trí lòe loẹt, có một anh chàng bồi bàn da vàng trong tiếng nhạc giật cuồng loạn, tiếng dao, dĩa, cốc tách va vào nhau, tiếng cười nói la hét, huýt sáo của những người say:
- Ê bồi! Thêm một “Mác ten”! Cho nhiều Sô – đa vào!
- Ê, ông lỏi da vàng! Sâm banh mau lên!
- Này! Vang trắng còn nữa không?
- Ê!...
Hắn quay cuồng, bận rộn, luôn mồm: Thưa ông, thưa cô, thưa ngài… Hắn đang học cách bưng khay làm sao cho đi đứng thật uyển chuyển như múa. Ở Mỹ, người da vàng hầu bàn, không ai ngạc nhiên. Dù sao thì với hình dáng nhỏ bé, tóc đen, mũi tẹt với màu da vàng đục, với cách phát âm tiếng Anh còn cứng, hắn cũng trở nên một thứ lạ mắt. Còn lạ mắt hơn là khi khách hang biết được rằng hắn vốn là tên tướng bại trận ở Việt Nam, một tướng ba sao cơ đấy. Người ta thích gọi hắn hầu bàn, nhất là tụi sỹ quan, lính tráng sống sót ở Việt Nam trở về. Hoặc vì tò mò: để nghe thằng da vàng nói năng ngô nghê cho vui. Hoặc vì muốn hả dạ, để thằng tướng xưa kia biết thế nào là hầu hạ kẻ khác. Hoặc vì thương hại, tội nghiệp anh chàng,v.v. Có điều là hầu như ai cũng gợi chuyện với hắn:
- Thế nào? Anh là người Việt Nam à? Di tản sang chăng?
- Thưa ngài, vâng.
- Hồi ở bên nước, đằng ấy làm nghề gì?
Hắn chỉ muốn quát vào mặt người đối thoại rằng, mày xỏ lá tao hả, mày coi thường ta hả? Tao đã từng là cấp tướng, gọi một tiếng là hàng trăm thằng như thứ mày chạy đến hầu hạ. Tao đã từng cụng ly thân hữu với các tướng lĩnh cao cấp Hoa Kỳ: Oét-mô-len, A-bra-ham,… Tao đã từng… chợt nhìn cái khay bưng trên tay, hắn sực tỉnh, hiểu ra thân phận mình lúc này. Hắn cười gượng:
- Dạ, làm nhì nhằng thôi ạ!
Hắn ỡm ờ đánh trống lảng, có quên quá khứ xấu xa, nhục nhã đi. Nhưng quá khứ chưa xa. Một bước ngoặt cuộc đời xảy ra cách đây sáu bảy tháng sao gọi là xa được? Hắn chưa quên thời kỳ vàng son của hắn – thời kỳ còn là trung tướng Lâm Quang Thi tư lệnh phó quân đoàn 1, quân khu 1, tư lệnh tiền phương vùng bắc Hải Vân – người chỉ huy cao cấp nhất ở Huế. Nói bước ngoặt cuộc đời cũng là thi vị hóa, chứ cái nghề làm tướng của Lâm Quang Thi thực chất cũng chỉ là anh bồi bàn cho thằng Mỹ mà thôi. Những thây kệ cuộc đời hắn. Cuộc đời làm tướng tay sai của hắn có gì mà quan tâm? Sở dĩ đọc xong cái tin kia, tôi thấy thú vị có thể do cá tính của tôi, một thứ cá tính không biết nên khen hay nên chê. Tôi là trợ lý phòng tác chiến quân khu, nhưng anh em hay chê tôi là người mơ mộng. Công việc ở phòng tác chiến là một công việc đòi hỏi tính cụ thể, chuẩn xác, khoa học, vậy mà anh em đùa như thế, nghe ra dễ bị mếch lòng, song tôi cũng biết không ai có ý châm biếm, chế diễu mình. Thú thật, chẳng qua thỉnh thoảng tôi cũng nổi hứng làm đôi bài thơ (thơ tôi là loại thơ vườn đến nỗi gửi sang báo Quân giải phóng Trị Thiên – Huế cũng thường được góp ý chứ ít khi được đăng. May phúc mà được đăng thì hầu như ban biên tập đã phải sửa đến nửa bài rồi). Tôi lại vốn là người đa cảm. Nghe một tiếng chim kêu thống thiết giữa trời hoàng hôn, nhìn những đợt sóng vỗ hoài vào ghềnh đá cam chịu, tôi thấy lòng mình chợt buồn, nỗi buồn của một người cô đơn. Đang đi giữa rừng bỗng thấy phía trước mở ra một thung lũng đầy nắng và hoa mua tím, tôi chỉ muốn reo lên. Cái cảm giác vui vẻ tràn dâng trong người khiến tôi chỉ muốn trở thành trẻ nhỏ, chạy tung tăng giữa nắng, nhắt những cành hoa, đặt lên lỗ hổng nắm tay, dùng tay kia đánh một cái bốp. Cánh hoa nay rách đã có cánh kia lo gì. Mỗi cánh hoa là một tiếng nổ. Tiếng pháo tuổi thơ đấy!
Đầu óc tôi rất dễ liên tưởng. Đang vẽ bản đồ chiến lệ trận tập kích 235, chợt nhớ tới thằng bạn thân hy sinh trong trận ấy, thế là nước mắt cứ giàn giụa. Ngồi gói thủ pháo với anh em, tôi là người đầu tiên nhắc đến chuyện gói bánh chưng, bánh tét, và lẽ dĩ nhiên chính tôi cũng đâm ra nhớ nhà…
colt
01:03, 13th May 2015 #24777Đọc đoạn này cảm xúc lại trào dâng, nhớ lại đêm bàn giao chốt ở Tích Tường, Như Lệ cho lính tỉnh đội Quảng Trị.